Đa phần những quán vẫn có thể duy trì sau 10 năm là vì nó được mở trên đất của họ

Khái niệm::
Để tôi lấy một ví dụ đơn giản. Ở HN có rất nhiều quán ăn, quán cafe gần như bất tử theo năm tháng. Họ cứ ở đấy mãi 5, 10, 20 năm, trong khi những quán khác rầm rộ một hai năm rồi chết. Đồ uống của họ thì dở, nhân viên của họ thì kênh kiệu, nhưng rồi họ vẫn cứ làm, và rồi họ vẫn có khách, vì tâm lý con người luôn bào chữa rằng “Mở lâu thế mà vẫn trụ được chắc phải ngon”. Những lúc thất bại trong kinh doanh, tôi đã nghiên cứu họ để tìm câu trả lời, và câu trả lời đơn giản tới mức nực cười: cái quán ấy mở trên đất nhà họ!

Họ chẳng mất tiền thuê nhà, mà tiền thuê nhà ở HN là thứ chiếm một mục rất lớn trong chi phí. Một số khác lại được cho cục vốn rất to để đốt, và cứ thế đốt từ năm này qua năm khác mà chẳng hết. Họ tồn tại được đơn giản là vì họ có thể sống qua cả năm mà chả cần mống khách nào. Và họ đã làm đúng đấy. Họ làm điều dễ với họ, nhưng khó với số đông.

Không nhận thức nổi điều này, hoặc cố tình không hiểu, hàng trăm hàng ngàn con người đổ xô đi mở hàng cafe, quán ăn, shop quần áo, quán bar, đầu tư tiền tỷ vào công thức, vào nội thất, vào truyền thông, và sau một hai năm thì đều toang. Bạn toang vì bạn bắt chước theo họ nhưng vốn liếng của bạn lại chỉ là những đồng tiền tiết kiệm ít ỏi sau vài năm đi làm. Một thằng tiền nhà đóng hàng trăm triệu một lần, một thằng tiền nhà không mất, thử hỏi về mặt toán học thằng nào sống lâu hơn đây?

Trích từ:: Đáy xã hội - Rat race: Làm thế nào để thoát ra?